Đọc lại bài thơ Cảnh Nhàn của Nguyễn Bỉnh Khiêm:
Một mai, một cuốc, một cần câu,
Thơ thẩn dầu ai vui thú nào.
Ta dại, ta tìm nơi vắng vẻ,
Người khôn, người đến chốn lao xao.
Thu ăn măng trúc, đông ăn giá,
Xuân tắm hồ sen, hạ tắm ao.
Rượu đến gốc cây ta sẽ nhắp,
Nhìn xem phú quý tựa chiêm bao.
Bài thơ thật hay,
Người ngốc là người đáng yêu,
Người ngốc đáng yêu vì không có toan tính.
Càng toan tính càng đau khổ,
Người biết đủ thường vui.
Sống đơn giản, biết chấp nhận, thì hạnh phúc đang ở bên.